Contents
Bạn có từng nghe câu “Hai quốc gia chia cho một ngôn ngữ chung”? Đúng vậy, Mỹ và Anh chia sẻ một ngôn ngữ chung, nhưng cũng có những điểm khác biệt đáng chú ý. Một người bạn người Anh từng nói với tôi: “Bạn không nói được tiếng Anh. Bạn nói tiếng Mỹ”. Vậy, liệu tiếng Anh của người Mỹ và người Anh có thực sự khác biệt nhau? Hãy cùng tôi tìm hiểu về 6 điểm khác biệt chính giữa chúng.
1. Từ vựng
Điểm khác biệt đáng chú ý nhất giữa American English và British English là từ vựng. Có hàng trăm từ khác nhau mà hai quốc gia sử dụng.
Ví dụ, người Anh gọi mặt trước của một chiếc xe hơi là “nắp ca-pô” (bonnet), trong khi người Mỹ gọi nó là “mui xe” (hood).
Người Mỹ đi nghỉ (vacation), trong khi người Anh đi lễ (holiday) hoặc nghỉ mát (hols).
Người New York sống trong các chung cư (apartments); người London sống trong căn hộ (flats).
Còn rất nhiều từ vựng khác mà chúng ta có thể nói đến. May mắn là hầu hết người Mỹ và người Anh thường có thể đoán được ý nghĩa của từ thông qua ngữ cảnh của một câu.
2. Danh từ tập hợp
Có hai sự khác biệt về ngữ pháp giữa hai loại tiếng Anh. Hãy bắt đầu với danh từ tập hợp. Chúng ta sử dụng danh từ tập hợp để chỉ một nhóm cá nhân.
Trong American English, danh từ tập hợp là số nhiều. Ví dụ, nhân viên (staff) đề cập đến một nhóm nhân viên làm thuê; ban nhạc (band) đề cập đến một nhóm nhạc sĩ; đội (team) đề cập đến một nhóm vận động viên. Người Mỹ sẽ nói, “Ban nhạc là tốt – The band is good.”
Nhưng trong British English, danh từ tập hợp có thể là số ít hoặc số nhiều. Bạn có thể nghe ai đó người Anh nói, “Nhóm đang chơi tối nay – The team are playing tonight” hoặc “Nhóm đang chơi tối nay – The team is playing tonight”.
3. Trợ động từ
Một khác biệt ngữ pháp tiếp theo giữa American English và British English liên quan đến trợ động từ. Trợ động từ là những động từ giúp hình thành một chức năng ngữ pháp. Chúng “giúp” động từ chính bằng cách thêm thông tin về thời gian, phương thức và giọng nói.
Một ví dụ về trợ động từ là cách người Anh thường sử dụng nó để thể hiện tương lai. Ví dụ: “Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ – I shall go home now.” Người Mỹ biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng hiếm khi sử dụng nó trong cuộc trò chuyện vì nó có vẻ quá chính thức. Thay vào đó, người Mỹ thường sẽ sử dụng “Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ – I will go home now.”
Ngoài ra, trong câu hỏi, một người Anh có thể nói, “Chúng ta sẽ đi bây giờ? – Shall we go now?” Trong khi đó, một người Mỹ có thể nói, “Chúng ta nên đi bây giờ? – Should we go now?”
Khi người Mỹ muốn thể hiện sự thiếu vắng nghĩa vụ, họ sử dụng trợ động từ không trực tiếp “not” theo sau “need”. “Bạn không cần phải đi làm ngày hôm nay – You do not need to come to work today.” Người Anh bỏ trợ động từ và lược giản “not”. “Bạn không cần phải đi làm ngày hôm nay – You needn’t come to work today.”
4. Động từ quá khứ
Bạn cũng sẽ thấy một số khác biệt nhỏ với các hình thức bất quy tắc của động từ quá khứ.
Quá khứ của “learn” của người Mỹ là “learned”. Người Anh có tùy chọn “learned” hoặc “learnt”. Quy tắc tương tự áp dụng cho “dreamed” và “dreamt”, “burned” và “burnt”, “leaned” và “leant”.
Người Mỹ có xu hướng sử dụng kết thúc -ed; trong khi người Anh thường sử dụng kết thúc -t.
Trong hình thức phân từ trước đây, người Mỹ có khuynh hướng sử dụng -en kết thúc cho một số động từ bất quy tắc. Ví dụ, một người Mỹ có thể nói, “Tôi chưa bao giờ bị bắt – I have never gotten caught.”, trong khi đó một người Anh sẽ nói, “Tôi chưa bao giờ bị bắt – I have never got caught.” Người Mỹ sử dụng cả hai “got” và “gotten” trong quá khứ phân từ. Người Anh chỉ sử dụng “got”.
Đừng quá lo lắng về những khác biệt nhỏ trong các dạng động từ bất quy tắc trước đây. Người ở cả hai quốc gia có thể dễ dàng hiểu được cả hai cách, mặc dù người Anh có khuynh hướng nghĩ rằng cách nói của người Mỹ không chính xác.
5. Câu hỏi đuôi
Câu hỏi đuôi là một dạng ngữ pháp biến một câu thành một câu hỏi. Ví dụ: “Toàn bộ tình huống là không may, phải không? – The whole situation is unfortunate, isn’t it?” Hoặc “Bạn không thích anh ta, đúng không? – You don’t like him, do you?”
Câu hỏi đuôi bao gồm một đại từ và dạng kết hợp của động từ “be”, “have” hoặc “do”. Câu hỏi đuôi khuyến khích mọi người phản hồi và đồng ý với người nói. Người Mỹ cũng sử dụng các câu hỏi đuôi, nhưng thường ít hơn người Anh.
6. Đánh vần
Có hàng trăm lỗi chính tả nhỏ giữa American English và British English.
Bạn có thể thấy trong cách viết chữ của người Mỹ như màu sắc – “color” (từ “colour”), danh dự – “honor” (từ “honour”), và lao động – “labor” (từ “labour”). Người Mỹ đã bỏ chữ “u” từ những từ này để làm cho phép chính tả phù hợp với cách phát âm.
Trên đây là những điểm khác biệt lớn giữa Tiếng Anh của người Mỹ và người Anh. Thực sự, không có quá nhiều sự khác biệt, sự khác biệt đến từ phương ngữ địa phương hơn. Hy vọng qua bài viết này, bạn đã có cái nhìn phù hợp về Tiếng Anh giữa Anh và Mỹ.